Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tướng công, đừng tới gần


phan 21

 Chương 90
"Vết thương trên mặt nhị đệ. . . . . . Là chuyện gì vậy?"
Thiện Xá nghiêng đầu, "A, vết thương? Vết thương gì? A, trên mặt, a, ở bên ngoài đi đứng không cẩn thận nên té."
Nghe câu trả lời không rõ ràng của Thiện Xá, Tu Hồng Miễn càng thêm khẳng định suy đoán của hắn, "Trì Tô?"
Thiện Xá nghe xong sửng sốt một chút, lập tức phản bác, "Làm sao có thể! Hắn ta vóc dáng nhỏ bé làm sao có thể dám đánh đệ! Huống chi đệ là nhị ca của hắn!"
Tu Hồng Miễn nở nụ cười nhìn người huynh đệ không đánh đã khai của hắn, có chút dở khóc dở cười, hắn chỉ mới nói tên của tam đệ, lại không có nói là tam đệ đánh mà. Chỉ suy nghĩ một chút cũng biết trong quân doanh này cũng chỉ có Trì Tô dám đối xử với hắn như vậy mà thôi, nghĩ đến bản thân hắn đường đường là một đại quân vương, thế nhưng vì giường ngủ, bị vóc dáng nhỏ bé đó đánh cho toàn thân bầm tím, nếu không phải hắn nghĩ tam đệ có thân mình quá nhỏ, tam đệ sớm đã bị hắn bóp nát từ lâu.
Thiện Xá cũng biết bản thân nói lộ chuyện, lập tức nói sang chuyện khác, "Đại ca, lúc nào chúng ta lên đường trở về?"
"Gấp cái gì, đã không cần đánh giặc, chúng ta nán lại mấy ngày để điều tra một chút về những chuyện kì lạ trong trận chiến lần này cũng không muộn."
Thiện Xá có chút buồn bực nhìn Tu Hồng Miễn, điều tra chuyện trận chiến cái gì chứ, rõ ràng chính là không bỏ được nữ nhân thấy ở bên hồ thì có! Theo thám tử nói, hắn bây giờ đã điều động tất cả ám vệ đi điều tra rồi, vẫn không có tin tức gì, cho nên gần đây tâm tình của hắn mới không tốt chút nào. Nữ nhân kia không biết có sức hấp dẫn gì, có thể làm cho vị Hoàng đế đã gặp qua không biết trăm ngàn loại mĩ nữ cảm mến như thế. Lúc trước cũng từng nghi ngờ nữ nhân kia có phải là Mộc nhi hay không, chỉ nghe Tu Hồng Miễn nói đi theo nữ nhân kia còn có Ngân Hồ nên nhanh chóng loại bỏ khả năng này, nàng ta vẫn luôn sợ hồ ly.
Mà bên này Tu Hồng Miễn lại chìm vào hồi ức. Mĩ nữ dạng gì hắn chưa từng gặp qua? Lại cố tình bị đôi mắt của nàng hấp dẫn, vừa thuần khiết lại mang theo sự thông minh, ánh mắt mang sự sợ hãi lại không chịu thua, làm hắn yêu cực kỳ. Trong cung, dạng nữ nhân gì lại không có? Dáng dấp nữ nhân xinh đẹp tới đâu cũng chỉ là một lớp vỏ ngoài, không phải tranh đấu với nhau cả ngày lẫn đêm hay sao, ngoài mặt giả bộ thanh cao lặng yên không nói, không có một người nào lọt khỏi tầm mắt của hắn. Bởi vì chính trị, hắn không thể không cưới loại nữ nhân mà hắn rất khinh thường, cho nên hắn cách ngụy trang, ngày ngày phải qua lại với các loại nữ nhân ngụy trang này. Hắn thích nữ nhân thuần khiết, mà không phải là một nữ nhân một lòng đều tìm đủ mọi cách tranh giành để chiếm được ngôi vị hoàng hậu, càng không phải là nữ nhân đã gả vào hoàng cung, lại cứ muốn giả trang thành bộ dáng thanh cao, giả trang thành bộ dáng nhỏ yếu bị ức hiếp. Nhưng nữ nhân thuần khiết như vậy, muốn sinh tồn được trong chốn hoàng cung ăn thịt người như vậy, cũng là vô cùng khó khăn, giống như Hoa nhi. Nhưng trong giây phút nhìn thấy đôi mắt của nàng, hắn biết được, đó mới là nữ nhân mà hắn muốn, đó mới là nữ nhân xứng đôi với Tu Hồng Miễn hắn.
Đang lúc hai người lâm vào trầm tư, bên ngoài lại có người đến báo. Thì ra là Thái hậu nhớ con sốt ruột, ra lệnh cho Tu Hồng Miễn nhanh chóng hồi cung.
Không suy nghĩ nhiều, Tu Hồng Miễn ra lệnh ngày hôm sau lên đường hồi cung. Nhưng không phải toàn bộ binh lính, ít nhất Thiện Xá cũng biết, hắn để lại một phần ba ám vệ tiếp tục điều tra về nữ nhân kia.
Đây là đêm ngủ cuối cùng của Hạ Phù Dung cùng Tu Hồng Miễn, trong lòng nàng có cảm giác là lạ, rõ ràng mỗi đêm đều muốn cùng hắn tranh giường, rõ ràng nàng rất thích ngủ một mình, tại sao lại có chút khó chịu. Nàng không phải nên cảm thấy may mắn sao? Chẳng lẽ nàng có chứng tự làm khổ bản thân?
 Lắc lắc đầu, nàng đem các loại ý tưởng kỳ quái đuổi ra khỏi đầu, ngủ đi, ngày mai rất nhanh sẽ tới, còn không biết trong cung giờ này thế nào nữa.
Nửa đêm, Hạ Phù Dung thấy khó chịu nên tỉnh lại, mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh tối đen, không biết vì sao, nàng cảm giác thật là không tốt.
Qua một lúc lâu, mắt nàng mới thích ứng với bóng đêm. Nhìn Tu Hồng Miễn nằm trên đệm, một mình hắn chiếm cả cái giường, mà nàng thì bị hắn đẩy ra phía ngoài giường. Thật ra nàng phải bị hắn làm cho rớt xuống giường mới đúng, cánh tay phải của nàng đang bị hắn đè ở dưới người, cả người nàng nằm úp sấp ở bên ngoài mép giường, lên không được xuống cũng không thể xuống.
Cơn giận của Hạ Phù Dung rốt cuộc bùng nổ.
Ngày hôm sau, vẻ mặt Tu Hồng Miễn có chút kì lạ dẫn chúng tướng sĩ lên đường hồi cung.
Thiện Xá cởi ngựa đi theo phía sau Tu Hồng Miễn, theo lý Hạ Phù Dung nên cởi ngựa nhưng nàng dịu dàng từ chối, "Đệ muốn cùng chúng tướng sĩ đồng cam cộng khổ." Đánh chết nàng cũng không thể cho Tu Hồng Miễn biết nàng không biết cởi ngựa.
Thiện Xá nhìn Tu Hồng Miễn cởi ngựa một tay, trong bụng có chút nghi ngờ, hôm nay thấy Tu Hồng Miễn kì lạ thế nào ấy, cũng không có suy nghĩ nhiều, liền thúc ngựa, đi song song với Tu Hồng Miễn.
"Đại ca, tay phải của huynh sao thế?"
Tu Hồng Miễn cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói, "Loại chuyện nhỏ cưỡi ngựa này cũng phải dùng tới hai tay sao?"
Thiện Xá bĩu môi trong bụng, loại chuyện nhỏ này cùng đại sự có liên quan gì? Lúc trước không phải hắn luôn dùng hai tay cưỡi ngựa hay sao. Biết Tu Hồng Miễn sẽ không vui lòng mà nói, hắn hỏi nữa cũng vô ích, liền biết điều ngậm miệng lại.



Chương 91
 Đi bộ hết một buổi sáng, cả người Hạ Phù Dung mệt mỏi. Sớm biết nên học cỡi ngựa, vuốt vuốt tối cánh tay phải tối hôm qua bị Tu Hồng Miễn làm bị thương, hung hăng nhìn chằm chằm Tu Hồng Miễn đang nhàn nhã cưỡi ngựa trước mặt, cặp mắt bắn tia sóng làm cho người ta sợ hãi. Người cưỡi ngựa thân hình dừng lại, làm như bị lợi khí (vũ khí sắc bén) đâm trúng .
Tu Hồng Miễn cảm thấy ánh mắt bén nhọn sau lưng, biết nơi phát ra nó , liền không quay đầu lại. Nhìn vết thương trên cánh tay một chút, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Tối hôm qua cũng chỉ là không cẩn thận đè ép tay của hắn, cư nhiên bị hắn làm cho thành như vậy, nắm lấy tay mình hung hăng cào xuống, xem ra con mèo nhỏ này thời điểm hung giữ cũng rất mãnh lệt đấy. Tu Hồng Miễn nghĩ tới đây không khỏi sững sờ, đem một đại nam nhân hình dung thành Tiểu Miêu thật rất kỳ quái, chỉ là không biết vì sao, Trì Tô này đúng là cho mình một loại cảm giác như vậy. Giống như một con mèo nhỏ, bình thường thoạt nhìn rất nhỏ bé,yếu ớt, rất dịu ngoan( dụi dàng, ngoan ngoãn), một khi gặp thời điểm hung giữ sẽ dùng răng nhọn móng sắc đánh trả đối phương. Tu Hồng Miễn cảm thấy chính mình không hiểu vì sao lại cười, lập tức thu lại, mình làm sao vậy?
"Hoàng thượng, đã đi một buổi sáng rồi, nên nghỉ ngơi trong chốc lát. Mặc kệ lên đường thế nào, long thể quan trọng hơn ạ."
Tu Hồng Miễn nghe Thiện Xá không được tự nhiên xấu hổ nói, Thiện Xá này luôn luôn nói chuyện ngay thẳng, thế nào hôm nay. . . . . . Quay đầu lại trong lúc vô tình thấy Tô Trì đã mệt mỏi đến bất động, liền hiểu rõ. Trong lòng lại không biết vì sao lại không thoải mái, không nhịn được gật đầu một cái.
Quả nhiên, Thiện Xá sau khi ra lệnh quân sĩ dừng lại nghỉ ngơi, liền lập tức hướng Trì Tô chạy tới.
"Tam đệ, đi mệt chứ?"
Hạ Phù Dung miễn cưỡng nhìn Thiện Xá cười cười, "Không mệt" dừng một chút, lại nói, "Mới là lạ. Cảm giác chân đã không phải là của mình rồi."
Thiện Xá lần đầu tiên nghe được có người nói chuyện như vậy, phá lên cười ha ha.
Lần đầu tiên nghe được hắn cười sảng khoái như vậy, Hạ Phù Dung cũng nhìn hắn bắt đầu cười ngây ngô. Nói thật, Thiện Xá thật rất có khí phách của nam nhân đấy. Nó được thể hiện ra ngoài.
Bọn họ trong lúc nói cười, trong lòng mơ hồ cảm thấy bốn phía có một đạo ánh mắt chăm chú nhìn vào mình, chờ Hạ Phù Dung muốn theo hướng ánh mắt quay lại nhìn thì ánh mắt liền biến mất rồi. Trong lòng có chút lo lắng, không phải là a Hu chứ?
Đến giờ cơm trưa, Tu Hồng Miễn vẫn như cũ so với bọn nàng phong phú hơn rất nhiều. Hạ Phù Dung bĩu môi, thật là xã hội phong kiến cũ mà!
Thiện Xá nhìn bộ mặt bất mãn của Hạ Phù Dung, mỉm cười kẹp cho nàng một thịt nướng lớn. Hạ Phù Dung nhìn thịt nướng trong chén, len lén nuốt một ngụm nước bọt, "Nhị ca làm cái gì vậy a, đệ...đệ có thịt nướng, huynh hãy để cho mình ăn đi." Nói là nói như vậy, nhưng Hạ Phù Dung cũng không có gắp trả lại cho hắn.
Bởi vì hành quân bên ngoài, cho nên không có được ăn tốt như vậy. Mỗi bữa ăn chỉ có tướng quân bọn họ mới có thể có một khối thịt nướng lớn, những binh lính khác thì không có, ngoai trừ việc ăn mừng công, ví dụ như khi đánh thắng trận. Đương nhiên, Tu Hồng Miễn món gì cũng đều có, đây cũng làm Hạ Phù Dung vẫn vô cùng bất mãn.
Mỗi động tác nhỏ của Hạ Phù Dung đều bị Thiện Xá thu vào trong mắt, hắn cười ha hả, "Không sao, ta hôm nay không muốn ăn."
"Vậy thì cám ơn nhị ca rồi !" Nói xong Hạ Phù Dung nụ cười giống phong cách của A Hu, cặp mắt lập tức sáng lên nhìn thịt trong bát, mỗi bữa ăn một miếng thịt nhưng không thể thỏa mãn dạ dày của nàng.
"Tiểu Thuận Tử, thu dọn." Tu Hồng Miễn ở phía trước nặng nề buông chén đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Hạ Phù Dung chạy tới trước tiên, "Huynh còn chưa có động đũa thì đệ ăn nha?"
Tu Hồng Miễn dừng bước lại, "Ừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại.
"Nhiều thức ăn như vậy bỏ đi rất đáng tiếc, đệ giúp huynh giải quyết!" Hạ Phù Dung hưng phấn hướng Thiện Xá vẫy vẫy tay, "Nhị ca, nơi này có rất nhiều món ăn a ~~"
Tu Hồng Miễn xoay người, mặt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Trẫm nói qua ngươi có thể ăn sao!"
Hạ Phù Dung ngẩn người, "Dù sao huynh cũng không ăn, bỏ đi không bằng. . . . . ."
"Dù cho là trẫm không ăn ngươi cũng không có tư cách ăn!" Còn chưa chờ Hạ Phù Dung nói xong, Tu Hồng Miễn liền hung hăng rống lên.
Hạ Phù Dung kinh ngạc nhìn, đứng yên tại chỗ, hắn không ăn nàng cũng không có tư cách ăn? Nàng là người, không phải chó! Hắn tại sao có thể vũ nhục người khác như vậy!
Thiện Xá mấy sải bước đi tới bên này, "Đại ca! Người nói cái gì vậy, Tam đệ chỉ là. . . . . ."
"Đủ rồi! Trẫm hiện tại không muốn nghe!" Thiện Xá không hiểu sao Tu Hồng Miễn lại giận như vậy, hắn luôn luôn là người có thể khống chế mình nhất.
Hạ Phù Dung mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn, chỉ là nhìn hắn, không nói một câu, nàng vừa sợ nàng vừa lên tiếng sẽ khóc.
Thiện Xá thấy hốc mắt nàng ươn ướt, khoác tay lên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi."



Chương 92
Thiện Xá khoác tay lên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi."
Hạ Phù Dung giống như con rối theo Thiện Xá đi ra ngoài, Tu Hồng Miễn nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đôi tay nắm thật chặt thành nắm đấm.
Buổi chiều đại quân đi nhanh khác thường, chỉ vì vị Hoàng đế cao cao tại thượng này không hiểu vì sao mất hứng.
Thiện Xá nhìn người trên ngựa phía trước đi nhanh gần như bay, lại nhìn Hạ Phù Dung phía sau dường như thở không nổi. Chỉnh lại đầu ngựa, liền đi tới hướng bên Hạ Phù Dung, một tay nhấc nàng kéo lên ngựa, lại quay đầu ngựa lại tiếp tục đi lên phía trước. Hạ Phù Dung thấy ánh mắt quái dị của mọi người thì đầu cúi xuống rất thấp, mặt cũng đỏ lên. Ở trong mắt người khác, hai đại nam nhân cùng cưỡi một con ngựa là hình ảnh không được tự nhiên a. Này mặc dù là lần đầu tiên Hạ Phù Dung cưỡi ngựa, nhưng mà cảm giác rất hưng phấn, không giống như đại đa số người cưỡi lần đầu đều sợ hãi. Không biết là bản thân can đảm nàng hay là Thiện Xá khiến cho nàng cảm thấy an toàn, Hạ Phù Dung không muốn đi nghiên cứu tỉ mỉ.
Vốn là lộ trình sáu bảy ngày mới đến, nhưng doTu Hồng Miễn cứng rắn nên 3 ngày đã đến, đây đối với mọi người mà nói đều là kiểu huấn luyện ma quỷ. Mặc dù về sau Hạ Phù Dung đều là ở trên lưng ngựa không có đi bộ, nhưng chân của nàng cũng có cảm thấy mệt mỏi từng thấy.
Còn chưa vào thành, đã nhìn thấy cửa thành đầy ắp người, phía trước có binh lính ngăn lại, ở chính giữa nhường ra một lối rộng cho bọn họ đi. Đây là đang nghênh đón bọn họ trở lại sao?
Đội ngũ tiến độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, nhìn phía dưới chật ních nam nữ già trẻ, nghe tiếng mọi người hoan hô, trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc, Hạ Phù Dung rốt cuộc hiểu rõ tại sao nhiều nam nhân muốn đi đầu quân như vậy.
Không biết đi bao lâu, Tu Hồng Miễn trước mặt đột nhiên ngừng lại , mọi người cũng đều dừng lại đi về phía trước.
 Hạ Phù Dung còn chưa rõ tình tình, đã bị bộ mặt túc giận của Tu Hồng Miễn lôi xuống ngựa. Thiện Xá phản xạ có điều kiện mà nghĩ muốn kéo nàng, nhưng không có kéo, Hạ Phù Dung bị ném trên mặt đất, cố tình sao vừa khéo, vừa đúng tiếp đất bằng cánh tay phải.
May mắn không phải rất đau, Hạ Phù Dung nghĩ muốn đứng lên, lại phát hiện cánh tay phải một chút cũng không dùng được lực. Thiện Xá phát hiện nàng không đúng, lập tức tung người xuống ngựa đỡ Hạ Phù Dung dậy, "Không có sao chứ?"
Hạ Phù Dung lắc đầu một cái, hung hăng trợn mắt nhìn Tu Hồng Miễn một cái, nàng chỗ nào chọc tới hắn, vì sao hắn lại đối xử với nàng như vậy!
Tu Hồng Miễn không có một chút dáng vẻ áy náy, quay đầu không để ý tới nàng.
Hạ Phù Dung sắp bị tức chết, tại sao có thể có một tên gia hỏa cuồng vọng như vậy!
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Phù Dung, "Trì tướng quân phủ" bốn chữ to rõ ràng đột nhiên xuất hiện tại trước mắt. Giật mình nhớ lại Tu Hồng Miễn hình như có nói qua sẽ phong cho nàng một cái phủ đệ, chẳng lẽ chính là chỗ này? Chỉ là. . . . . . Hắn còn giống như nói muốn đem phụ mẫu nàng đến đây ở cùng nàng .
Hạ Phù Dung lập tức nhìn về phía Thiện Xá cầu cứu, Thiện Xá nháy mắt bảo nàng cứ yên tâm. Xem ra hắn đều đã sắp xếp thỏa đáng, Hạ Phù Dung hướng hắn khẽ mỉm cười.
Tu Hồng Miễn xoay người vừa vặn nhìn thấy Hạ Phù Dung mỉm cười, ánh mắt lập tức biến thành âm mấy chục độ, cứng rắn mà đem nụ cười của nàng làm cho đông lại. Hạ Phù Dung có chút cứng ngắc quay đầu nhìn hắn, Hạ Phù Dung có cảm giác hắn hiện tại rất ghét nàng...nàng là chỗ nào đã đắc tội hắn?
"Của ngươi." Tu Hồng Miễn bỏ lại hai chữ này liền xoay bước đi.
Xem ra ý tứ hắn là để cho nàng ở nơi này, nhưng nàng trở lại không phải là phải về cung sao, hiện tại ngay hoàng cung cũng không vào được, Dư phi nương nương trong cung kia làm sao có thể tìm được.
"Sau đó" Thiện Xá hạ thấp giọng, hướng tới Hạ Phù Dung nháy mắt liền đi theo phía sau Tu Hồng Miễn rời đi.
Đợi sau khi phần lớn mọi người đi rồi, Hạ Phù Dung liền nhìn xem vật mà Thiện Xá vừa nhét vào trong tay nàng, là một khối lệnh bài. Hắn hẳn là để cho nàng có thể trở về cung, đây chính là khối lệnh bài có thể tự do ra vào cung.
Hắn thật tỉ mỉ. Nắm lệnh bài trong tay, Hạ Phù Dung cười cười.



Chương 93
 Hạ Phù Dung len lén đi theo đại đa số binh sĩ, đùa gì thế, nàng còn chưa quen cuộc sống nơi đây , để cho nàng tự mình tìm đường hồi cung?
Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, Hạ Phù Dung liền nghênh ngang hướng cửa cung đi tới. Còn chưa tới cửa, liền bị hai thị vệ phía ngoài cản lại, ngay sau đó lại tới thêm mấy người, xem ra thủ vệ quả thật rất nghiêm.
Hạ Phù Dung vô cùng kiêu ngạo đưa ngay lệnh bài mà Thiện Xá đã đưa cho nàng, hiện tại cũng không thể biểu hiện khúm lúm được, nếu không dễ khiến cho người ta hoài nghi.
"Ngươi là người nào, tại sao có thể có lệnh bài của Thiện tướng quân?" Một người thị vệ trong số đó hỏi.
Hạ Phù Dung thừa nhận lúc ấy quả thật có chút sợ hãi, vốn tưởng rằng chỉ cần đưa ra lệnh bài là có thể đi vào , ai nghĩ tới còn phải hỏi lai lịch của lệnh bài?
“Trợn to mắt chó của các ngươi mà nhìn cho rõ ràng, ta chính là Trì Tô Trì tướng quân! Bởi vì ta mới vừa phong tướng quân, trong cung còn chưa chính thức ban lệnh bài, cho nên Thiện tướng quân liền đem lệnh bài của hắn cho ta. Thế nào, ta và Thiện tướng quân muốn gặp mặt các ngươi cũng muốn quản?" Thân phận của nàng chính là bia đỡ đạn tốt nhất, đến lúc đó dù là đi thăm dò cũng sẽ không sợ lộ, cùng lắm thì nói là nàng muốn cùng Thiện Xá hàn huyên một chút.
Bọn họ đều không thể tin được nhìn Hạ Phù Dung chằm chằm, "Ngươi chính là Trì tướng quân? !"
Hạ Phù Dung có chút ứng phó không kịp, nàng đây chính là vị tướng quân mà Tu Hồng Miễn ở trên chiến trường phong , thế nào bọn họ cũng biết? Chẳng lẽ nơi này có radio….này nọ ?
"Ty chức mạo muội, xin chờ một chút." Một thị binh chạy vào trong cung, chỉ chốc lát sau dẫn theo một người tới đây, người nọ vừa thấy nàng liền hướng tới nàng chào một cái, "Ty chức ra mắt Trì tướng quân."
Mấy người khác thấy thế cũng lập tức hướng tới nàng hành lễ, "Ty chức ra mắt Trì tướng quân, trước mạo phạm, Xin tướng quân thứ tội."
Hạ Phù Dung gật đầu một cái, "Không sao."
"Mời." Bọn họ khom người nhường đường cho nàng.
Hạ Phù Dung trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thủ vệ nghiêm khắc như vậy, nếu như không có lệnh bài của Thiện Xá, chỉ sợ nàng muốn đi vào là không có khả năng.
Cố gắng nhớ lại con đường lần trước, dù sao cũng đi hơn mấy tháng rồi, hoàng cung này to như vậy, muốn tìm được vị trí của Dư Điệp cung vẫn là tương đối khó khăn.
Hạ Phù Dung đang không biết đi hướng nào thì đột nhiên phát hiện Bích Quỳnh từ đàng xa đi tới. Ánh mắt Hạ Phù Dung sáng lên, trời cao đối với nàng thật sự là quá tốt, lại có thể trùng hợp ở chỗ này đụng phải nàng.
Bích Quỳnh hướng tới nàng nháy mắt, liền xoay người đi khỏi. Hạ Phù Dung đi theo sát ở phía sau nàng, nàng bây giờ vẫn còn là Trì tướng quân, nếu là cùng một cung nữ quen biết, nhất định sẽ dẫn tới hoài nghi.
Đi một lúc lâu, rốt cuộc thấy được Dư Điệp cung quen thuộc của nàng. Trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, dù sao vẫn là ở qua một đoạn thời gian, đối với nó cũng có một chút tình cảm.
Hạ Phù Dung mấy bước đi vào, liền nhìn thấy Bích Thanh nước mắt ròng ròng."Nương nương ~~"
Hạ Phù Dung liền tiến lên trước ôm lấy Bích Thanh, đã lâu không gặp. Ngày rời đi vẫn không có cảm giác được, bây giờ trở về tới mới phát hiện nàng thế nhưng lại thấy nhớ.
Giương mắt liền nhìn thấy Bích Quỳnh đang ôm y phục đứng ở một bên, Hạ Phù Dung hướng nàng cảm kích cười một tiếng, trong khoảng thời gian này nhất định khiến nàng rất vất vả, "Ngươi gầy."
"Bích Thanh nơi nào gầy? Bích Quỳnh vẫn chăm sóc nô tỳ rất tốt đấy." Bích Thanh nói xong còn ở trước mặt của Hạ Phù Dung quay một vòng, tỏ vẻ nàng không có gầy.
Hạ Phù Dung giận trách trừng mắt nhìn Bích Thanh một cái, "Đúng vậy a, ngươi chính là đứa bé không lớn, dáng vẻ tỷ tỷ đâu rồi, nhìn ngươi đem muội muội mình mệt mỏi thành cái dạng gì rồi."
Bích Thanh đột nhiên ngộ Hạ Phù Dung là đang nói Bích Quỳnh gầy, xấu hổ ôm đầu, "Bích Quỳnh hình như là hơi mệt chút, mỗi ngày còn phải chăm sóc tiểu Cúc đấy."
Tiểu Cúc, rất lâu không có có thấy nàng. Hạ Phù Dung nhìn Bích Quỳnh, nàng hướng ta cười một tiếng, "Tiểu Cúc bây giờ đang hậu viện nhảy dây, hiện tại nàng cùng Bích Thanh không có gì khác biệt, mỗi ngày chỉ cần không gây họa liền cám ơn trời đất."
Hạ Phù Dung cười ha ha, trong lòng quả thật vẫn không dám xác định Tiểu Cúc có phải thật mật trí nhớ hay không.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .